Vợ Chồng Cua
(Tŕnh bày: Hữu Phước)

    Vua nước Sở một hôm ḷng thanh thản,
    Cởi long bào giả dạng một thường dân,
    Vác cần câu ra ngồi dựa thạch bàn,
    Ḷng vương giả mơ màng theo sóng nước.
Gió động ngàn lau khua xào xạc, Sở Vương mới thả hồn theo những chiếc lá khô rơi tản mạn cuối chân ............... trời. Ḷng quân vương bỗng xúc động mối tâm t́nh. Đưa tay vuốt cḥm râu bạc, nhắp chén rượu đào nghiền ngẫm chuyện gần xa. Bỗng ngài đưa mắt nh́n một hang cua dưới thạch bàn, cua cái nằm lột vỏ trong hang, cua đực ngày đêm lo canh giữ cho vợ hiền, quên cả việc ra đi t́m mồi cho đỡ đói.

Mấy ngày sau khi coi bề hiền thê cứng cáp, vợ chồng cua mới sánh vai nhau đi dạo mát cạnh giang hà. Sở Vương đứng ngắm đôi vợ chồng cua âu yếm đậm đà. Ngài mới cất tiếng khen rằng, “Lành thay cho t́nh chồng vợ, đẹp bấy nghĩa đạo tào khang. Rất đỗi loài vật c̣n nặng chữ phu thê, huống chi làm người ai chẳng trọng câu luân thường đạo lư. Chữ “nhất dạ đồng sàng hề chung dạ ái, nhất nhật phu thê hề bá dạ ân.”

Tháng lại ngày qua, nước thuỷ triều mấy phen lên xuống giữa trường giang. Hoa hồng, hoa điệp rụng rơi từng cánh mỏng. Đến ngày cua đực lột vỏ, th́ cua cái mặc t́nh đi dọc, về ngang, bỏ cua đực nằm hiu quạnh trong hang, con ác phụ đă sanh ḷng tàn ác. Nó dắt về một gă nhân t́nh có đôi càng to lớn để xé xác anh chồng bạc số vô duyên. Sở Vương thấy cảnh bạc đen, cất tiếng than rằng, “Hỡi bể rộng trời cao! Đàn bà ḷng dạ hiểm sâu, ngoài môi lại nói những câu chung t́nh.”

    Ôi! Ngán ngẫm bấy ân t́nh thế thái,
    Năo nùng thay, tối độc phụ nhân tâm.
    Ḷng Sở Vương như muối xát kim châm,
    Giận bấy kẻ ân t́nh không giữ trọn.
Để thử xem ḷng dạ thế nhân ai người đen trắng, nên ngài mới viết bảng truyền rao khắp cả dân ............... t́nh. Truyền cho thần dân hăy tuân theo sắc lệnh của triều đ́nh. Tất cả đàn bà Sở quốc, ai can đảm giết chồng đem thủ cấp dâng lên, được ban nhất phẩm phu nhân, lụa là gấm vóc, vàng ṛng mười xe. Từ trong thành nội ban ra, chiếu vua nước Sở gần xa đặng tường.

Chiếu chỉ truyền ra chưa đầy nửa tháng th́ từ các mệnh phụ phu nhân, cho đến những trang thiếu nữ chung t́nh. Họ cắt thủ cấp người yêu đến hoàng cung mong sao hưởng được lộc triều đ́nh. Sở Vương dằn ḷng căm giận, nhưng cũng phê liền một chiếu thứ hai, “Ai, ai can đảm giết đặng vợ nhà, Trẫm sẽ chia phân nửa giang san Sở quốc.” Một năm lặng lẽ trôi qua, không có một gă đàn ông nào đến hoàng cung để lănh thưởng, bởi không ai nỡ cầm gươm giết thác vợ ḿnh.

Thế rồi một hôm có một gă nông phu nghèo khổ, áo chẳng đặng lành, cơm chẳng đủ ăn, xin vào triều bái kiến đức vua, nhận gươm báu về nhà để giết vợ. Vua nhận lời trao kiếm và di hành theo gót kẻ nhà quê. Khi anh ta về tới mái lều tranh, đứng bên vách nghe tiếng vợ hiền ru con nghe năo nuột, anh vội buông gươm, cất tiếng khóc van và chạy t́m Sở Vương dập đầu tạ tội, “Bệ hạ ơi, ngu dân cam chịu chết, chứ không có nỡ nhẫn tâm xuống tay giết thác bạn tâm đồng.” Sở Vương cất tiếng ngợi khen và truyền đem châu báu ngọc ngà ban thưởng. Cho hay trong đạo vợ chồng, biết ai chung thuỷ, ai ḷng bạc đen.



Hết.